Để đi đúng hướng cần gặp đúng người

Trong suốt hành trình 34 năm sống, học tập, và làm việc, mình đã gặp rất rất nhiều người - đồng thời, trải qua nhiều mối tình, chiêm nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc.

Đã từng có hạnh phúc vô cùng,

Nhưng cũng nếm đủ khổ đau, tủi hổ.

Mình không nói rằng gặp ai là đúng, là sai - bởi vì tất cả những người mình gặp, đều là những người mình cần gặp. Thầy mình dạy, hãy nương vào Luật Nhân Quả mà sống, và tất cả những điều diễn ra với mình, đều do số dư tài khoản phước đức của mình mà thành. Nhưng không có nghĩa là mình không được chọn người mình sẽ đồng hành.

Hơn một năm trước, khi cuộc đời mang đến cho mình một cú plot twist, mình nghĩ đó thực sự đã là giới hạn của một cuộc cách mạng tâm thức cần diễn ra, là thời điểm hạn chót mà mình buộc phải quay vào bên trong, bắt đầu hành trình tu tập một cách nghiêm túc và khoa học.

Mình nghĩ rằng, vũ trụ đã gửi đến cho mình rất nhiều tín hiệu, như là các trải nghiệm buồn, các cú shock tinh thần để dẫn dắt mình về đúng đường, học các bài học về sự trưởng thành, tốt nghiệp tầng tâm thức này để upgrade bản thân lên tầng mới cao hơn, sẵn sàng cho các nhiệm vụ mới.

Nhưng vấn đề là, mình đã disconnected với chính bản thân để có thể nhận ra điều đó. Mình đã rong ruổi ở bên ngoài, đã dựa vào những mối quan hệ và yếu tố xã hội để trở nên vui vẻ, đã cố tình phớt lờ và đè nén tiếng nói bên trong, yếu ớt và nhỏ bé.

Cho tới khi deadline đến.

Là thời điểm mọi phước lành của mình hợp lại, mang những nguồn lực cần thiết đến xung quanh để giúp đỡ con người bên trong mình (the inner me), lên tiếng gọi cho một hành trình tỉnh thức - sống chân thật một cách hạnh phúc.

Mình được sự dẫn dắt của chị gái,

Mình gặp Her Space,

Mình gặp Đạo Bụt, gặp pháp môn Làng Mai,

Và, mình gặp Thầy - người thầy tuy trẻ nhưng đã cho mình cực kỳ nhiều năng lượng, yểm trợ mình trên con đường tu tập.

Chưa bao giờ mình nhận thấy mình đủ đầy đến thế. Cũng chưa bao giờ, mình thấy vui khi được nói ra những sai lầm, những thiếu sót của bản thân với người khác. Mình gặp những người chỉ nói ra lời ái ngữ với nhau, luôn động viên và tin tưởng vào tiến trình riêng của nhau, ủng hộ nhau dù là âm thầm hay trực tiếp - thay vì những lời nói chỉ trích, chê bai, hay bàn tán sau lưng một cách vô tội vạ.

Tại sao lại làm được như thế, một cách chân thành chứ không phải giả tạo (như cái cách trước đây mình thường nghĩ về các hội nhóm)? Là vì những người ấy, ai ai cũng đã và đang đi trên hành trình tỉnh thức, ai cũng sống với chánh niệm và niềm biết ơn tràn đầy, ai cũng đã thấu hiểu bản thân mình trước khi bước ra ngoài xã hội.

Nhờ có hành trình tỉnh thức này, mình cũng mới hiểu được rằng, chỉ khi nào mình làm hòa được với bản thân, với những tổn thương sâu sắc của mình, thì mình mới có thể thấu cảm và yêu thương người khác, một cách thuần khiết và chân thành nhất.

Minh tin rằng, ai trong chúng ta, được sinh ra làm người, đều có một sứ mệnh riêng. Chúng ta chỉ chưa nhìn ra được sứ mệnh của mình là vì phước của chúng ta chưa có đủ nhiều, hoặc chúng ta chưa tìm được đúng người chỉ dẫn. Mình đã mất đến 33 năm cuộc đời mới được thực sự bắt đầu hành trình sống. Chỉ vì mình đã chưa bao giờ biết dừng lại và ngồi yên, mà toàn là chạy theo những xô bồ và guồng quay hối hả của xã hội. Mình chưa bao giờ biết rằng luôn luôn có một cách khác cách mình thường làm mỗi khi đối diện với một vấn đề trong cuộc sống.

Nhưng hãy tin mình, cánh cửa của con đường tỉnh thức luôn rộng mở để chào đón bạn. Chỉ khi thực sự biết ôm ấp bản thân, dù là niềm vui hạnh phúc, hay nỗi khổ hạnh cô đơn, thì chúng ta mới thực sự sống một cuộc đời ý nghĩa.

Thân mến,

Grace

Previous
Previous

Mình đã lựa chọn trở thành Người tư vấn chiến lược truyền thông tỉnh thức như thế nào?