2024 - A year of gratitude…

2024 là một năm khó khăn nhất trong suốt 34 năm mình có mặt trên đời.

Mình đã khóc bằng nhiều năm cộng lại, đã gần như chạm đến tận cùng của khổ đau - mà ở đó, lồng ngực thì muốn nổ tung, còn trái tim thì như quả cầu thủy tinh vỡ tan từng mảnh vụn - tưởng chừng như chẳng thể nào hàn gắn lại để tiếp tục sự sống này.

Mình thất vọng,

Mình trách móc,

Mình đổ lỗi,

Mình oán than,

Và không chấp nhận sự thật về sự thất bại, mất mát của bản thân.

Đã có những hôm mình đi dưới mưa và gào khóc như một 'con điên’, chẳng cần quan tâm xung quanh có ai nhòm ngó, chỉ trỏ - rồi sau đó lại trở về nhà và vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Có những hôm mình trốn trong phòng riêng, đập phá đồ đạc chỉ để cho thỏa mãn sự bất an, bất lực ở trong lòng - rồi ngay khi nguôi ngoai, lại tự mình nhặt những mảnh vỡ của lọ hoa, của ghế nhựa, tự sắp xếp lại mọi thứ ngăn nắp như chúng chưa từng bị xáo trộn.

Và cũng đã có những chiều mình ngồi thụp giữa nhà - cô đơn, trống rỗng, khóc nấc lên trong sự tuyệt vọng - để rồi xong xuôi, lại lau nước mắt, rửa mặt nước lạnh, đi đến trường đón con với một vẻ mặt và tâm trạng "bình thường”.

Hành trình quay về bên trong, đối diện với bản thân của mình đã vất vả như thế đấy. Nó không êm đẹp một chút nào khi mình phải nhìn thẳng, nhìn sâu vào những nỗi sợ, những tổn thương, những niềm tin cố hữu đã cắm rễ ăn sâu vào tâm trí suốt hàng chục năm trời.

Sợ cô đơn, sợ bị bỏ rơi,

Sợ bị đánh giá, phán xét,

Sợ mình không đủ tốt, không đủ giỏi,

Sợ mình không có giá trị, không được ghi nhận…

Cứ thế, chúng nó trồi hết lên, biểu hiện thật rõ nét qua từng câu chuyện mình phải đối mặt, từng tình huống giao tiếp trong cuộc sống hằng ngày, buộc mình phải nhìn thật kỹ, thật sâu, chấp nhận, rồi dần dần vượt qua, từng chút một.

Mình đã đau đớn lắm, và có lẽ sẽ chẳng thể vượt qua được nếu như không có những người đồng hành. Sự hướng dẫn và nâng đỡ từ họ thực sự đã là một chiếc phao cứu sinh cho mình khi đang vùng vẫy giữa biển "sợ”.

Mình đã khóc nhiều lắm, và có lẽ sẽ kiệt sức mất nếu như không được tiếp thêm năng lượng từ những người đồng hành (Pháp Bụt, tăng thân). Chính nhờ những dòng suối tươi mát ngọt lành ấy đã giúp tưới tẩm những hạt giống yêu thương trong mình, giúp mình tự ôm ấp và nuôi dưỡng lòng trắc ẩn với bản thân, từng chút vượt qua tháng ngày ngập tràn trong nước mắt.

Nhưng, mình cũng hạnh phúc nhiều lắm, khi chính bản thân cảm nhận được sự kỳ diệu và nhẹ nhõm của việc dám đối mặt và vượt qua. Dám nhìn sâu vào những tổn thương, những nỗi khổ niềm đau, những sai sót của mình, hiểu mình, thương mình, để rồi biết hiểu người, thương người. Biết cách thực hành lối sống chân thật, không cần phải cố gắng trở thành ai, không cần phụ thuộc vào điều kiện nào.

Biết ơn chồng đã vững vàng ở đó, đã hiện diện, đã có mặt để mình có cơ hội thực tập mỗi ngày,

Biết ơn bản thân đã dám lựa chọn đối mặt chứ không bỏ cuộc, dù đau đớn, cũng đã từng bước vượt qua,

Biết ơn những người Thầy đã cho con phương pháp thực hành, và trí tuệ để lựa chọn hướng đi sáng suốt,

Biết ơn những người hỗ trợ nhiệt tình, luôn ở bên cạnh, sẵn sàng dang tay nâng đỡ mỗi khi mình yếu lòng hay chông chênh, mệt mỏi.

Biết ơn gia đình luôn khỏe mạnh để mình được yên tâm tập trung vào con đường của bản thân trong thời gian này.

Biết ơn, biết ơn, biết ơn!

❤️🙏✨️

Next
Next

Điểm chạm giữa năng lực và đam mê