Điểm chạm giữa năng lực và đam mê
Trong những ngày "quằn quại” đấu tranh giữa từ bỏ công việc chuyên môn hiện tại - hay tiếp tục theo đuổi nó, mình đã nghi ngờ về năng lực bản thân rất nhiều.
Mặc dù mình nhận được nhiều đánh giá tốt, sự ghi nhận và khen ngợi, nhưng cũng không thiếu lúc mình stress với cuồng quay và sự phát triển nhanh chóng của công nghệ (đặc biệt là AI) đến nỗi não chỉ muốn đóng băng, và ước ao được làm một công việc tay chân nào đó cho đỡ mệt.
Mình hiểu, khi làm một việc gì đó nhiều năm, sẽ không tránh khỏi những thời điểm chán chường. Truyền thông là ngành mình theo đuổi từ 2009 đến nay, không thể nào nói là mình không yêu thích nó được. Ấy thế mà, mình vẫn có lúc nghi ngờ lắm, cứ tưởng đây chỉ là việc "Mình Làm Tốt" vì mình quen thôi, chứ không phải là "Đam Mê" của mình.
Cho đến khi mình nhận ra, Đam Mê phải bắt nguồn từ Năng Lực.
Mình đã từng nghĩ, đam mê là thứ gì đó luôn rực cháy, thôi thúc mình mỗi sáng thức dậy, là thứ khiến mình lao vào quên ăn quên ngủ, luôn nghĩ về nó với một ý chí lớn lao.
Trong nhiều năm, mình đã liên tục đi tìm, thay đổi nhiều vị trí lẫn môi trường làm việc, thậm chí còn muốn chuyển ngành… chỉ để tìm ra thứ gọi là đam mê đích thực - cứ như thể là, chỉ cần tìm thấy nó thì mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng, mình rồi sẽ tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Nhưng càng lao ra ngoài tìm kiếm, mình lại càng bối rối, càng cảm thấy kém cỏi khi xung quanh bao người đạt được thành tựu này, chức vụ nọ, thăng tiến ầm ầm, còn mình thì vẫn ở đây, dậm chân tại chỗ, trách bản thân không đủ dũng cảm để bứt phá, hay đôi khi là trách… số phận - sao mình không được làm việc mà mình yêu thích…
Thế rồi, khi ngồi lại và tự hỏi “Điều gì đang sai? Liệu đam mê là thứ mình cần đi tìm, hay là thứ mình cần nuôi dưỡng từ bên trong?”, mình nhận ra:
Khi làm việc đúng với năng lực cốt lõi tự thân - thứ mà mình vừa giỏi, vừa có niềm vui khi thực hiện, cảm giác say mê sẽ tự động xuất hiện. Mình sẽ luôn nỗ lực mà không cần người khác ghi nhận, luôn hoàn thành với kết quả tốt và điều đó tạo ra sự hứng khởi và động lực cho mình mỗi ngày.
Vậy thì, thật ra đam mê chính là dòng chảy nhỏ nhưng bền bỉ, được nuôi dưỡng và khơi mở từ bên trong, chỉ khi chúng ta thực sự ngồi lại, nâng niu và trân trọng bản thân, thay vì hướng ra bên ngoài tìm kiếm.
Nếu bạn có đang cảm thấy chán nản, bế tắc, hoặc thấy công việc hiện tại không còn là "đam mê” nữa - thì mình hoàn toàn hiểu. Mình đã từng như bạn, rất nhiều lần.
Dù làm tốt việc, nhưng bởi vì chưa chưa thật sự hiểu rõ năng lực cốt lõi của bản thân, mình vẫn thấy mông lung vô định.
Để bắt đầu, bạn có thể thử lắng nghe câu trả lời của bản thân cho những câu hỏi:
🌱Điều gì khiến mình thấy sống động và tràn đầy năng lượng?
🌱Việc nào mình có thể làm mãi không chán? Không cần người khác ghi nhận?
🌱Khi nào mình cảm thấy "được là chính mình” nhất?
Bất kể câu trả lời là gì, nó cũng có thể là điểm khởi đầu của hành trình đam mê thật sự.
Và nếu bạn vẫn đang loay hoay - cũng đừng vội trách bản thân, có thể chỉ là, bạn đang cần một người đồng hành trên con đường quay trở về với "ngôi nhà” thiêng liêng, khám phá giá trị cốt lõi của bản thân thôi.
Mình vẫn luôn ở đây có mặt cho bạn, nếu bạn cần một người lắng nghe, đừng ngại để lại một tin nhắn nhé!
Thương mến,
Grace ❤️